Có những năm tháng Lúc đã đi qua sẽ để lại trong bạn sự tiếc nuối với hoài niệm mặc dù đó chỉ là 1 trong những phần ngắn ngủi vào cả hành trình tuổi trẻ của bọn họ. 4 năm Đại học, khóa học mà sinc viên sẽ khắc ghi đó là những mon ngày họ cùng nhau mặc màu áo xanh vào khóa học Quân sự.
Bạn đang xem: Khu quân sự mai lĩnh ở đâu
Đó là một ngày ngày hè mon 5 nắng cháy lưng...Từng đoàn xe nối đuôi nhau xếp dài từ cổng trường ĐH vào vào sân. Balo rồi túi xách tay, va li, lũ sinc viên năm nhất hòa vào dòng người đông đúcxếp hàng chờ điểm danh.Tất cả đều đang háo hức chomột hành trình dài lâu năm phía trước: những mon ngày ko Thủ đô ồn ào, không sách vở, ko deadline bài bác tập, chỉ gồm những người "đồng đội" bên nhau.
Không rõ từ bao giờ trong mắt lũ sinch viên Cửa Hàng chúng tôi, những trung trung tâm Giáo dục Quốc phòng - An ninc bỗng dưng biến thành những quần thể "rì sọt" chất lượng hẳn 5 sao. Nếu không ngại, tôi xin phxay liệt kê cho những bạn một vài ba cái tên "tởm điển" như sau: Xuân Hòa (thị làng Phúc Yên, tỉnh Vĩnh Phúc), Hòa Lạc (thị làng mạc Sơn Tây, huyện Thạch Thất, Hà Nội), Minh Trí (huyện Sóc Sơn, Hà Nội), Mai Lĩnh (Hà Đông, Hà Nội),...Các trung trung tâm này đều phương pháp Thủ đô không thực sự xa, thông thường chỉ mất khoảng hơn 2 tiếng đi xe cộ là sinh viên bao gồm thể bắt đầu trải nghiệm những tháng ngày đậm chất "đời lính".
Nhân nói về những người quân nhân mới "nhập ngũ", dù có ở khu "rì sọt" làm sao đi chăng nữa thì những gì những bạn trải qua đều ko khác nhau là mấy. Một ngày mới sẽ bắt đầu với tiếng chuông báo thức văng vẳng gần xa từ phòng Đại đội trưởng, điểm báo rằng đã 5h30 sáng.
Bình thường nếu vẫn đang ở Hà Nội, bạn sẽ làm cho gì? Tự động con quay lịch sự tắt đồng hồ giỏi cứ mặc kệ rồi ngủ tiếp? Nhưng khoan, bạn đang ở Xuân Hòa, Hòa Lạc tuyệt Mai Lĩnh đấy, nếu tác phong không nhanh khô nhẹn dậy tập thể dục thì cứ sẵn sàng tư tưởng đứng riêng ra một sản phẩm chờ... "ăn phạt".
"Sáng sớm đầu tiên ở Hòa Lạc tất cả một số bạn ra muộn đề xuất Đại đội trưởng quyết phạt cả lũ chạy mấy vòng quanh sân. Kể từ hôm đó, cứ mỗi lúc nghe tới loa báo thức, cả dãy nhà lại ú ớ gọi nhau, nhanh chóng lẹ lẹ ra sân trước lúc thừa muộn",bạn Khánh Linh (SV năm 3) phân tách sẻ.
Mỗi ngày ở trung trọng tâm, ngoại trừ các buổi học lý thuyết bên trên các chống học cố định, sinh viên còn được tđam mê gia những tiết học quanh đó trời cực thú vị: bắn súng, tập ném lựu đạn, chạy tiếp sức, lăn lê bò trườn,...Những buổi tối trời thanh hao cao gió mát có thêm tiết mục xem phyên, sinh hoạt tập thể, ca hát. Ngồi túm tụm vào nhau mấy tiếng, muỗi đốt đỏ cả chân hơi cực tí nhưng cả lũ cứ thấy vui vui với tự hào, phân tách sẻ với nhau từng khoảnh khắc chắc chắn không có lần thứ 2 vào đời.
"Ở Xuân Hòa tất cả một bộ phim thuộc sản phẩm gớm điển nhưng mà khóa sinch viên nào cũng sẽ được coi, ấy là Mùi cỏ cháy. Có nhiều bạn đã xem rồi, có những bạn lại là lần đầu tiên nhưng ai ai cũng chăm crúc quan sát và theo dõi, chú ý lên màn hình trang bị chiếu nhỏ xíu tí, rồi tự để cảm xúc cất cánh theo những thước phim", bạn Minch Đức (SV năm cuối) tâm sự.
Sơ đồ mặt bằng trung trọng điểm Giáo dục Quốc chống - An ninch Hòa Lạc.
Ngoài những giờ học lý thuyết, sinc viên còn được tđam mê gia những buổi học thực hành.
Các bạn sinch viên rất yêu thích với những buổi học bắn súng.
Trong những trung trọng điểm, quân lệnh như sơn, kỷ luật nghiêm khắc, đồng chí làm sao làm không đúng thì cả phòng phải chịu phạt thôi.
Cứ mỗi sáng sớm, Đại đội trưởng lại gõ cửa từng chống, ngó ngang ngó dọc kiểm tra vệ sinch, xem cái chăn đã xếp vuông vắn chưa, phòng ốc gồm gọn gàng sạch sẽ hay không, giầy dnghiền mỗi góc một chiếc là cũng bị tịch thu bỏ vô túi để chờ xử lý...
Chuyện kể rằng gồm những đại đội đã bị triệu tập ngay khi 12h trưa đứng trải chiếu tập đi tập lại động tác gấp chăn làm thế nào để cho đúng chuẩn mực nhất.
"Dù là phạt nhưng thầy Đại đội trưởng thương tình chỉ bắt ngồi 30 phút rồi lại cho vào ký túc xá nghỉ ngơi. Nói thật chứ ở Xuân Hòa phạt một tí như thế mới thấy vui!", bạn Khánh Huyền (SV năm 2) nhớ lại.
Truyền thuyết phạt gấp chăn 12h trưa là gồm thật những bạn ạ.
Cực nhất sẽ là những đêm cứ vào tầm 10h Lúc dơn nghĩa đang chuẩn bị chăn màn đi ngủ thì ở đâu đó lại vang lên tiếng chuông báo động. Cứ như 1 bé rô bốt lên sẵn lịch trình, đứa như thế nào đứa đấy nhốn nháo tìm kiếm quân phục cầm cố mang lại lẹ còn ra tập hợp. Hỷ nộ ái ố nhất là bao gồm đứa đang mải say sưa vào công ty tắm, xà phòng còn vương bên trên tóc nhưng thôi cũng kệ, cứ chạy ra đứng vào sản phẩm ngũ mang đến nhanh khô rồi điểm danh dòng đã.
Đi quân sự còn có một nhiệm vụ bất khả phòng nhưng bất kỳ "chú lính" nào cũng phải thực hiện, ấy là trực đêm. Từ 10h đêm khi tất cả những chống tắt đèn đi ngủ, đội ngũ trực đêm bắt đầu "lên đường". Thông thường trực đêm được chia về đến từng phòng ở ký kết túc vắt phiên nhau, mỗi ca thường 2 tiếng gồm 2 bạn. Có những hôm buồn ngủ rít cả mắt nhưng cứ hễ nghe tiếng đồng đội gọi cửa từ xa, 2 member khác vào phòng lại tự động bật dậy, ôm chăn ôm chiếu lên trên mâm trực... đánh thêm giấc nữa.
Những ngày đi học quân sự, bữa cơm đạm bạc lắm. Bữa rau xanh bữa thịt gắng phiên nhau nhưng vẫn đảm bảo đủ chất dinch dưỡng. Lúc mới lên Xuân Hòa, Minh Trí hay Hòa Lạc, nhiều bạn còn chưa quen thuộc, giỏi bỏ bữa hoặc chỉ ăn những thức ăn bố mẹ chuẩn bị sẵn. Đúng 1 tuần sau,mâm cơm cứ hết đều đều, thậm chí có bạn còn chạy tới chạy lui xin thêm. Ở quân đội đồ vật gi cũng xếp mặt hàng đề nghị là mặc dù đi ăn xuất xắc đi học cứ phải xếp sản phẩm trước rồi tính gì thì tính.
Bữa cơm tuy đạm bạc nhưng đầy đủ chất dinh dưỡng cho những bạn sinc viên.
Người ta bảo 1 tháng học quân sự là khoảng thời gian đẹp nhất đời sinch viên, vô lo vô nghĩ, cứ để mặc bản thân cất cánh theo những suy nghĩ viển vông của tuổi mới lớn. Đằng sau những tháng ngày thao thao chiến trường là vô vàn khoảnh khắc thừa đỗi nhẹ nhàng đến đáng yêu cơ mà đôi Lúc trong đời sẽ không gặp lại lần nữa...
Có những sáng rủ lũ bạn thuộc ăn mặc thật xinch thật đẹp, tóc chải chuốt thật mượt rồi bên nhau ra những "bức tường huyền thoại" chụp vài ba tấm ảnh kỷ niệm. Sau này Khi ngó lại dòng đống album đó, tất cả đứa lại sụt sùi tiêng tiếc nhớ về những năm tháng gian khổ sống chết có nhau.
Có những chiều ngồi bên khung cửa sổ, mơ màng "hóng" tai nghe chương trình phạt thanh chở theo những lời confession ngọt ngào. Chỉ cần lời tỏ tình gửi đến 1 đồng chí vào phòng thôi là cả trung đội, à ko, thậm chí cả đại đội đã rạo rực ồn ào cả lên.
Cũng bao gồm những chiều cả lũ ngồi thành sản phẩm lâu năm trước sảnh ký kết túc, nhốn nháo xem hết nhẵn đá rồi quý phái trơn sọt, cổ vũ khản cả giọng ao ước đội đơn vị giật giải tiệm quân còn đi ăn khao. Ở đâu không biết chứ bóng sọt được coi là môn thể thao vua giành cho những bạn nữ ở Xuân Hòa.Sở dĩ gọi là nhẵn sọt vì nhì đội cần những loại... sọt rác rến để hứng nhẵn, trúng mỗi quả sẽ được 1 điểm đó.
Còn đây là sảnh để những bạn sinh viên ĐH Quốc gia chơi đá láng.
lúc bóng sọt trở thành môn thể thao vua cho những bạn nữ ở Xuân Hòa.
Có những tối các phòng hò nhau chơi bài bác uno, chơi ma sói, tiếng cười giòn giã xua rã bao mệt mỏi, muộn phiền của quãng thời gian cực nhọc khăn trước đó. Để rồi về sau khi tảo lại Thủ đô, thiệt ko dễ search lại những mảnh ký ức ngọt ngào như thế.
Có những ngày không nguy hiểm khi cơn mưa trái mùa bất ngờ xịt thăm, được nghỉ học,được tự do "có tác dụng loạn", đập phá ăn chơi vấp ngã tát vào chống nhưng ko sợ bóng dáng những thầy Đại đội trưởng đến gõ cửa. Những ngày mưa ấy, đưa bàn tay qua size cửa sổ hứng những giọt trời, nhiều đứa lại nghẹn ngào vị thời điểm chia ly nhau đã gần tới.
Và cả bài uno nữa - những trò chơi khiếp điển ở những trung trung ương giáo dục quốc chống - an ninh.
30 ngày ko phải quãng thời gian vượt lâu nhưng cũng đủ để những đứa xa lạ trở buộc phải thân thiết và yêu thương nhau nhiều hơn. Chỉ một chuyến xe pháo thôi, cả lũ lại cù về với guồng tảo cuộc sống tấp nập trước đây, bỏ lại sau lưng những tháng ngày đẹp nhất của tuổi tkhô nóng xuân.
"Một ngày trước khi chia ly Minch Trí, trời đổ cơn mưa rất lớn. Chẳng ngần ngại, tất cả chúng tớ đều cùng nhau nhảy xuống sảnh cam kết túc, hòa vào cơn mưa chia tay đó. Dù các thầy đứng khắp nơi kêu tụi tớ vào nhỡ bị cảm lạnh, nhưng nhưng mà ngày cuối, tụi tớ muốn được lưu giữ những gì còn lại của Minch Trí...", Mai Phương (SV năm 3) chia sẻ.
Cuộc đời này âu chỉ toàn là sự đánh đổi, một phần tuổi trẻ đi qua sẽ chẳng thể như thế nào quay lại được.Nhưng mặc dù rằng gồm phải bị cảm lạnh nhiều lần hơn thế nữa, lũ sinh viên công ty chúng tôi vẫn muốn một lần được sống lại khoảng thời gian đẹp đẽ đó, với mọi người trong nhà khóc, với mọi người trong nhà cười, bên nhau gồng gánh đi qua một phần cuộc đời gian khó khăn.
Dù rằng ngày đầu mới đặt chân đến những trung tâm, đứa làm sao cũng kêu khổ, kêu nhọc,... nhưng chỉ khi với mọi người trong nhà đi qua những ngày gian khổ đó mới thấy trân trọng, yêu thương nhau. "Xin để lại nơi đó nngây ngô tình yêu, cả những kỷ niệm và hoài bão, chào tất cả, công ty chúng tôi về với xin hẹn gặp lại vào một ngày không xa!".